Chết Giờ Tốt, Giờ Xấu: Một Sự Mê Tín Lạc Hậu

Trong gia đình nào có người chết, quan trọng là giờ phút cuối cùng của họ. Người ta đến nhờ thầy cúng xem giờ tốt hay xấu, giờ trùng hay không trùng. Nếu được giờ tốt và không trùng, gia đình yên tâm; nếu giờ xấu và trùng thì cần thầy cúng để đuổi ma và tránh nguy cơ thêm người chết.

Tuy nhiên, đây chỉ là những kinh sách mê tín, lạc hậu của người xưa, khi con người còn dạn dày về khoa học và đạo đức. Đời sống con người lúc đấy vẫn còn thô sơ và kiến thức hạn chế. Những hiện tượng thiên nhiên và thời tiết là điều mà họ không thể hiểu được, nên họ phải ứng dụng tri thức tưởng tượng để giải thích. Từ đó, họ phát triển cách đo đạc thời gian và phân chia ngày, tháng, năm để tạo ra các lịch và dịch số chiêm tinh.

Tuy nhiên, những ý kiến này đã trở thành một tai họa lớn cho con người. Nó đã ảnh hưởng sâu sắc và lưu truyền qua các thế hệ. Những điều không đúng sự thật chỉ là tưởng tượng, nhưng lại khiến con người trở nên xấu xa và tà ác hơn cả loài động vật. Họ lừa đảo, gian dối và lấy mọi cách để chiếm đoạt tài sản của người khác.

Theo đạo đức nhân quả của Phật giáo, những kẻ làm ác dù có xem ngày giờ tốt xấu cũng không tránh khỏi tai họa. Làm điều tốt mới mang lại phước báo và an vui thanh thản. Không phải ngày giờ xấu mà là hành động ác tạo ra tai ương, bệnh tật và khổ đau.

Ngày giờ không có tốt hay xấu. Tốt xấu phụ thuộc vào hành động của con người. Hãy sống cho đúng nhân quả và không làm khổ mình và người khác, thì cuộc đời sẽ an vui và hạnh phúc, không có tai nạn hay bệnh tật nan y xảy đến.

Đạo Phật không chủ trương sự mê tín như vậy. Đạo Phật xây dựng trên đạo đức nhân quả rất khoa học và bình đẳng. Hãy tin nhân quả và sống cho đúng nhân quả để cuộc đời trở nên thịnh vượng và hạnh phúc.