Tâm còn chưa thiện, phong thuỷ vô ích, bất hiếu cha mẹ, thờ cúng vô ích

Sự vô ích trong cuộc sống

Có lúc cuộc sống không diễn ra như chúng ta mong muốn. Những điều chúng ta tưởng rằng sẽ có ích lại trở nên vô ích. Vậy tại sao lại như vậy? Hãy cùng nhau tìm hiểu về “10 điều vô ích” dưới đây.

Tâm còn bất thiện, phong thủy vô ích

Theo sách “Đại học”, “Cái đạo của việc học làm những việc quốc gia đại sự là làm rạng rỡ đức sáng của mình, làm cho dân thay đổi tốt lên, là đạt đến và dừng ở nơi chí thiện”. Nếu trong lòng ta còn tồn tại điều bất thiện, làm trái với thiên đạo, thì đã đến lúc ta tự gây diệt vong cho mình. “Phong thủy vô ích” chỉ đơn giản là khi ta có tâm hồn bất thiện, thực hiện nhiều việc bất thiện, ta không chỉ làm tổn thương gia đình mà còn gây hại đến con cháu của mình.

Một mảnh đất tốt, một phong thuỷ tốt có thể mang lại phúc khí, tài lộc cho con cháu đời sau. Nhưng cũng đừng quên rằng phong thuỷ không chỉ nằm ở nơi đất mà chính ở lòng người. Từ một tâm tốt, dù ở bất kỳ nơi nào, ta đều có thể gặp may mắn và biến điều xấu thành điều tốt.

Anh em bất hòa, bạn bè vô ích

“Người khắp thiên hạ không bằng tình anh em”. Trong gia đình, cha mẹ là gốc rễ, anh em là cành lá. Chỉ khi anh chị em tương trợ và giúp đỡ nhau, gia đình mới thể hiện sự xuất sắc. Nếu anh chị em còn không thể hòa thuận với nhau, thì làm sao có thể kết giao bạn bè, có người bạn đồng hành?

Nhiều người có thể tỏ ra lịch sự và tôn trọng bạn bè ngoài xã hội, nhưng lại không thể chân thành và trung thực với anh chị em trong gia đình. Điều này thật đau lòng và hãy nhớ rằng, nếu chúng ta không thể sống hòa thuận với gia đình, thì làm sao có thể xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với bạn bè và người thân.

Bất hiếu cha mẹ, thờ Thần vô ích

Theo sách “Luận ngữ”, “Hiếu đễ là cái gốc làm người”. Trăm đức hạnh, hiếu đứng đầu. Dù ta có đạt thành công lớn đến đâu, với bao nhiêu danh hiệu hoặc địa vị, nếu không biết hiếu kính cha mẹ, tất cả những thành tựu đó đều trở nên vô nghĩa. Nếu không biết hiếu kính cha mẹ, dù ta cúng thần có cách nào cũng chỉ là sự giả dối.

Tâm còn chưa thiện, phong thuỷ vô ích, bất hiếu cha mẹ, thờ cúng vô ích

Lòng dạ cao ngạo, học rộng vô ích

Tự mãn là một trở ngại, còn khiêm tốn mang lại nhiều lợi ích. Con đường của người quân tử và khiêm nhường luôn được người đời tán dương. Học rộng để làm gì? Học rộng để hiểu sâu về thế giới xung quanh, để biết cách sống và hành xử đúng, để phát triển tâm hồn và tích lũy kiến thức. Người càng có học thức sâu rộng, càng khiêm tốn.

Thật vậy, nếu ta học rộng để khoe khoang bản thân, tự cao tự đại, và sử dụng sức mạnh của mình để áp đặt lên người khác, thì ta chưa thể hiểu được tầm cao của việc học theo cách của các vị tiền nhân.

Không giữ nguyên khí, thuốc men vô ích

Như Mạnh Tử đã nói, “Ta giỏi dưỡng cái khí lớn lao của mình”. Nguyên khí là trạng thái tinh thần phong phú, là cảm giác hăng hái và tích cực, là nguồn sức mạnh của con người. Nếu ta không giữ gìn nguyên khí, hành động chỉ là sự bứt phá mù quáng của một người bất phân thắng bại, cho rằng ta có sức mạnh vô tận, nhưng lại luôn bị những lực lượng bên ngoài tàn phá nguyên khí của mình.

Khi nguyên khí bị tổn thương, ta có thể dùng thuốc để chữa trị. Nhưng thuốc chỉ giúp chữa trị triệu chứ không giúp chữa trị gốc. Chúng chỉ có hiệu quả ngắn hạn chứ không thể giúp ta một đời.

Hành vi bất chính, đọc sách vô ích

Khổng Tử đã nói, “Người xưa học vì mình, người nay học vì người”. Ý nói người xưa học để tự hoàn thiện bản thân, còn ngày nay người ta lại học vì người khác. Học vì người khác chỉ đơn giản là muốn được người khác công nhận, đánh giá, và thể hiện mình. Còn học vì mình là học để tự phát triển, để nuôi dưỡng đức hạnh và tuân thủ đạo đức.

Nói một cách đơn giản, học là để tu thân và làm điều đúng đắn. Nếu đọc sách chỉ để khoe khoang bản thân và thực hiện hành vi bất chính, thì có thể nói là đọc sách vô ích.

Lấy bừa của người, bố thí vô ích

Theo Khổng Tử, “Bất nghĩa mà giàu và sang, đối với ta như phù vân. Người quân tử quý của cải, để có được của cải phải thuận theo đạo”. Lấy bừa của người khác là hành vi bất nghĩa. Nhận lợi từ công lao người khác mà không đóng góp công sức của mình, không chỉ là hành vi bất nghĩa mà còn là sự tham lam.

Lấy bừa của người, rồi đi bố thí, tương tự như mượn hoa dâng Phật, thì thực ra chỉ là giả thiện. Tốt hơn hết là dựa vào sức lao động của chính mình, cống hiến hết mình, và bố thí bằng tấm lòng thiện tâm. Chỉ khi ta làm việc đúng đắn và công bằng, mới có thể hài lòng và đạt được lý.

Làm việc ngang bướng, thông minh vô ích

Theo Khổng Tử, học trò cần học cách ứng xử đúng đắn: “Học trò ở nhà phải hiếu đễ, ra ngoài phải cung kính, cẩn thận, gần gũi với những người có đức, yêu thương mọi người, và đạt được sức mạnh đủ để tu dưỡng văn hóa”.

“Làm việc ngang bướng” nói về việc mặc kệ lẽ phải, cố chấp, và tự cho rằng mình hơn người. Những người như vậy thường muốn chiếm lòng người khác bằng sự thông minh và khéo léo của mình, nhưng lại dễ bị người khác lợi dụng và trở thành công cụ cho việc ác.

Thời Vận Không Còn, Cố Cầu Vô ích

Thời vận không còn, cố cầu vô ích

Theo nguyên lý “Vào bước đường cùng thì tự mình làm tốt thân mình, khi hiển đạt thì giúp cho cả thiên hạ được tốt”. Đường cùng tức là thời vận không còn. Thời vận cũng là một sức mạnh, khi thời vận kết thúc, ta cần tập trung vào tu dưỡng tâm tính và nâng cao sức mạnh cá nhân, để chuẩn bị cho thời cơ sẽ đến.

“Cố cầu” chỉ đơn giản là tìm kiếm một cách để đạt được thời cơ mà thực ra không thuộc về chúng ta. Thay vào đó, ta nên tìm kiếm trong bản thân mình và phát triển bản thân, vì chỉ khi đạt được sự cân bằng và bình ổn, ta mới có thể hưởng lợi từ thời cơ.

Dâm ác phóng túng, âm đức vô ích

“Âm đức” có nghĩa là tích tụ đức hạnh, thực hiện những việc thiện nhỏ để có được công đức lớn, và tránh những việc ác nhỏ để không mất công đức. Nếu cuộc sống của chúng ta dâm ác và phóng túng, tuy ta tích lũy nhiều công đức nhưng đều trở nên vô ích. Để có thể giúp người khác, ta phải bắt đầu từ việc tự giúp bản thân, tuân thủ các quy tắc đạo đức và tiếp thêm công lao. Hãy nhớ, “chớ thấy việc thiện nhỏ mà không làm, chớ thấy việc ác nhỏ mà cứ làm”.

Vì vậy, giữa con người và con người, chúng ta cần biết khiêm cung, nhẫn chịu, nhường nhịn và bao dung. Đó là nguyên tắc “Trung Dung” được giảng dạy trong Kinh Thi và cũng là nguyên lý “Âm Dương cân bằng” trong đạo Phật. Chỉ khi chúng ta duy trì sự cân bằng trong cuộc sống, chúng ta mới có thể tránh những điều “vô ích” như đã nói ở trên.