Cam Tâm Tình Nguyện – Hạnh Phúc Nằm Trong Chính Bạn

Bạn đã bao giờ tự hỏi cuộc sống vui vẻ như thế nào chưa? Đính chính niềm vui không nằm ở những điều bên ngoài, mà nằm trong sự “cam tâm tình nguyện”. Trong cuộc đời của mình, tôi đã trải qua 10 năm an trú thân tâm trong thiền môn nghiêm khắc và cô tịch nhờ vào sự cam tâm tình nguyện. Nó giúp tôi tâm bình khí hòa đối diện với mọi châm biếm và phỉ báng, phát triển sự nghiệp giáo dục văn hóa Phật giáo và kiên định hoằng pháp Phật giáo nhân gian. Nó cũng khích lệ tôi đầy tâm huyết làm Hòa thượng.

Trong cuộc sống, tôi đã trải qua những trận thiếu thốn vật chất, bận rộn công việc và gánh nặng trách nhiệm. Tuy nhiên, nhờ cam tâm tình nguyện, tôi không cảm thấy khổ sở. Chỉ khi đối mặt với sự oan ức, tôi mới có chút bất bình. Nhưng nhờ giữ gìn sự cam tâm tình nguyện, chút bất bình này cũng dần dần giảm đi.

Tôi là người tỉnh A, nhưng tôi tự cảm thấy người tỉnh B tốt với tôi hơn. Tôi là người xuất gia, nhưng tôi tự cảm thấy người tín đồ tại gia tốt hơn những vị xuất gia. Tôi là Tì-kheo tăng, nhưng tôi cũng tự cảm thấy Tì-kheo ni tốt hơn Tì-kheo tăng. Điều này cho thấy, người càng gần gũi với ta, ta càng có nhiều bất mãn với họ. Người ta hay nói rằng “oan gia ngõ hẹp”. Đây chính là điều bình thường trong cuộc sống. Thực tế, mọi người đều rất tốt với tôi và tôi đã nhận được nhiều điều từ họ. Đôi khi, có những lời đố kỵ hoặc phê bình, tôi cho rằng đó là điều bình thường. Trên hành trình sống, chúng ta phải có lòng khoan dung, biết chấp nhận phê bình và chỉ trích từ người khác. Như Đức Phật từng nói, nếu không đủ nhẫn để chịu đựng phê bình hay nhục mạ mắng, thì chẳng xứng đáng gọi là người tu.

Trên thực tế của xã hội, mọi người quan tâm đến thành quả mà ta đạt được, không ai quan tâm đến những gian khổ mà ta trải qua. Vì vậy, chúng ta phải chịu đựng rất nhiều. Để đạt được mục tiêu, dù có khó khăn và vất vả, ta không nên thất vọng hoặc thay đổi tâm nguyện, mục tiêu và kế hoạch đã định. Hãy luôn cố gắng mang lại điều tốt nhất, có lợi nhất và cần thiết nhất cho mọi người để trong khổ không khổ, trong bận không bận. Khi đó, chúng ta có thể giải quyết nhiều vấn đề mà không quan tâm đến những khó khăn bên ngoài. Người có chí tự có trăm phương nghìn kế. Chỉ khi ta có chí, ta mới thấy trăm khó nghìn khăn.

Tôi thường dạy đệ tử rằng phàm làm việc gì, chúng ta phải học cách chịu đựng, nhường nhịn và nhẫn nhục. Khi gặp người vô lý, hãy nhẫn nhục. Khi người nói lời tổn thương, hãy lờ đi. Khi người gặp khó khăn, hãy giúp đỡ hết mình. Khi nhận nhiệm vụ, hãy phấn đấu. Khi gặp điều không may, hãy dũng cảm. Chỉ cần cam tâm tình nguyện, mọi nỗi khổ đều trở nên nhẹ nhàng, mọi khó khăn đều trở thành dễ dàng và chúng ta sẽ có được thành quả và sự lãnh hội từ đó.