BÁN KHOÁN CON LÊN CHÙA – LÊN ĐỀN

Em có đứa cháu, mới sinh được mấy tháng, mọi người đến chơi đều khen bé kháu khỉnh. Nhưng chỉ riêng mẹ nó lại thấy khó nuôi, khó chiều, hay khóc và ốm vặt. Nghe vậy, mọi người đều nói: “Bán khoán đi, dễ nuôi ngay mà!”.

Một người nói: nên bán cho Đức Ông – Ngài tu theo Phật, giàu có và từ bi.

Người khác lại nói: nên bán cho Đức Thánh Trần, Ngài oai phong lẫm liệt, từng đánh tan đội quân mạnh nhất thế giới. Ngài có đệ tử và gia đình rất oai linh, không ai dám trêu ghẹo.

Người khác lại nói: nên bán cho Mẫu, Mẫu từ bi, thương người, cháu sẽ được chăm sóc chu đáo, khỏe mạnh. Mẫu từ thiên giáng trần, giúp đỡ dân lành, không ai dám xem thường.

Ai cũng cho mình đúng, ai cũng có lý. Mọi người cãi nhau làm bé sợ quá khóc như có ai cào, cấu, cắn xé.

Bác cả gọi em về và giao nhiệm vụ:

  • Chú công tác trên huyện, gặp nhiều người có tri thức, tài cao. Chú phải tìm hiểu về việc BÁN KHOÁN để mọi người chăm sóc cho bé khỏe mạnh, an lành sau này.

Chết tiệt, trên huyện không ai làm công tác công tộc cả. Em không dám cãi bác cả.

Đang nằm nghĩ mưu thì vợ em quát lên:

  • Cả tuần mới về được một hôm, không giúp vợ cọ cái chuồng lợn, gánh phân ra đồng thì em định làm thơ à?

Em phải thú thực với vợ nhiệm vụ bác cả giao về chuyện “Bán khoán, bán con, bán cháu” mà chưa biết thực hiện thế nào. Mụ lẩm bẩm một lúc rồi thọc tay vào trong quần lấy ra vài tờ 2.000 đồng.

  • Đây, ra lê la chỗ lão bán trè chén đầu làng ấy. Có thể nghe được một vài câu chuyện. Trên trời, dưới biển, đông, tây, không có loại bệnh gì mà lão ấy chưa biết.

Thật là có lý. Em không cần gánh phân, dọn chuồng cho vợ nữa.

Sau đó, em đến gặp lão và hỏi ý kiến về phong trào bán khoán con, cháu lên chùa, lên đền rầm rộ khắp nơi.

Lão trả lời em như sau:

  • Chú là người có ăn có học nhất làng, lại đi đây đi đó, ngao du thiên hạ. Công tác mãi trên huyện lại không đủ đẳng cấp. Mỗi khi về làng, nhìn thấy mấy con mụ sồn sồn. Quê mùa, lạc hậu hơn mấy thằng nhà quê chúng tôi.

Lão mắng em và cho biết:

  • Ngày trước làng có đứa nào cầu tự hay sinh ngày mùng 1, ngày rằm mà hay khóc, ốm vặt khó nuôi. Người ta nói rằng đó là con Thánh, con Mẫu, con nhà Ngài… chúng không chịu ở dưới trần, muốn về hoặc muốn ốm, muốn chết để nhanh đến trời. Nên người ta làm lễ trả cho Đức Ông nếu là con Phật, trả cho Đức Thánh Trần nếu là con quan nhà Trời, hoặc trả cho Tam Tòa Thánh Mẫu nếu là con Mẫu. Mục đích là để các Ngài nuôi dưỡng, chăm sóc cho con, cháu không quấy khóc, không ốm, không bị ma, quỷ, thần trêu ghẹo.

Dần dần, điều này biến thành “BÁN KHOÁN”.

Em có bài học để báo cáo bác trưởng họ. Nghe thế nào, tin hay không, để bác tự quyết các bác ạ!

Lão Nhà Quê – Vi Diệu Nam Dược